Cả hai rơi vào một cảm xúc không gọi tên, vừa muốn lãng quên, vừa muốn tận hưởng, vừa hạnh phúc, vừa đau.Liệu rằng đây cò là sự lừa dối về cảm xúc?
Tôi 33 tuổi, có chồng và con trai vô cùng đáng yêu. Chồng rất tốt và tôi luôn yêu anh. Tôi luôn ghê sợ khi đọc những trường hợp ngoại tình và nghĩ làm sao họ lại để điều đó xảy ra, tôi chưa bao giờ tưởng tượng được sẽ có lúc mình lại trở thành những người mà tôi từng chửi rủa. Anh là sếp trong công ty, hơn tôi 10 tuổi. Tôi làm ở chi nhánh khác nên một tháng anh chỉ công tác ở chi nhánh tôi một lần. Tôi quen anh hơn một năm, vì công việc nên chúng tôi thường xuyên trao đổi, nhất là trong các dự án quan trọng. Càng tiếp xúc, tôi và anh càng thấy có quá nhiều điểm giống nhau, trong tính cách, suy nghĩ về mọi việc. Anh bảo coi tôi như em gái và rất vui vì được làm việc với tôi. Tôi cũng luôn nể phục và yêu quý anh.
Anh rất thông minh, kiến thức sâu rộng trên mọi lĩnh vực, hài hước, tinh tế. Trong công việc anh quyết đoán, mạnh mẽ, cùng với trái tim nhân hậu và nhạy cảm. Anh là người rất đàng hoàng, không rượu chè, không bia rượu gái gú (nhân viên nam trong công ty biết anh không bao giờ đến những nơi đó cho dù phải đi tiếp các đối tác). Anh luôn kể về gia đình hạnh phúc và tình yêu sâu đậm dành cho vợ. Anh khen vợ, cảm thấy có lỗi vì mình quá tham công tiếc việc nên không có nhiều thời gian cho gia đình. Anh nói có quá nhiều ước mơ và không thể từ bỏ, mỗi đêm anh làm việc tới 3-4 giờ sáng. Mỗi khi nhìn ánh mắt lấp lánh và niềm hạnh phúc của anh khi nói về vợ, không hiểu sao tôi lại cảm thấy một sự ghen tị nho nhỏ.
Không biết từ khi nào, tình cảm trong tôi đối với anh dần lớn hơn mức đồng nghiệp bình thường. Tôi càng chạy trốn, càng kìm nén thì càng cảm thấy nhớ anh hơn. Tôi mệt mỏi và căm ghét bản thân. Một lần tình cờ, tôi lén đọc những đoạn chat rất dài giữa anh và vợ. Thật bất ngờ, vợ chồng anh đã có cuộc hôn nhân ngột ngạt từ nhiều năm trước. Người vợ chỉ toàn nhắn cho anh những dòng tin nặng nề và chì chiết bằng những lời lẽ cay độc, chủ yếu than vãn chị ấy vất vả làm việc nhà như thế nào, anh không phụ việc gia đình. Còn anh rất ít khi nhắn lại, hoặc có nhắn thì đều dùng những lời yêu thương, chân thành để mong vợ thay đổi, sống hạnh phúc với nhau. Tin nhắn gần đây nhất cho thấy anh đã bỏ nhà đi hơn 5 ngày. Vậy mà trước mặt tôi với mọi người, anh vẫn luôn kể về gia đình hạnh phúc của mình.
Rồi một ngày, chúng tôi ngồi tâm sự, tôi lấy hết can đảm để thú nhận mình có tình cảm khác thường với anh, mong anh hãy giúp tôi không đi xa hơn. Thật bất ngờ, anh cũng thú nhận có tình cảm với tôi từ lâu nhưng cũng tìm mọi cách để lẩn tránh. Trong những cuộc trò chuyện, anh vẫn vô tư kể về sự hạnh phúc của gia đình mình (anh không biết tôi đã đọc tin nhắn), chứng tỏ anh là người đàng hoàng, không mượn cớ gia đình bất hạnh để đổi lấy sự thương cảm hay cái cớ để anh thương tôi.
Anh cảm ơn vì nhờ có tôi chia sẻ trong công việc mà anh có niềm vui và động lực hơn, mọi mệt mỏi đều tan biến khi nghĩ về tôi, khi nhìn nụ cười của tôi. Một lần anh bị khủng hoảng trong công việc (lúc đó tôi không biết), anh chỉ gọi tôi đến, ngồi uống nước và nói chuyện tầm phào. Mãi một tuần sau tôi mới biết lúc đó anh đang stress nặng, anh cảm ơn vì nhờ có tôi đến nói chuyện nên đã bớt đi rất nhiều. Có lẽ vì anh không thể chia sẻ được với vợ những vui buồn trong cuộc sống nên xem tôi là người bạn tâm giao, có thể chia sẻ mọi việc, nhất là trong công việc. Những lúc chỉ có tôi và anh, anh luôn tìm cách né tránh hoặc bỏ đi nơi khác, có lẽ anh sợ sẽ không giữ được cảm xúc. Anh nói đây chỉ là cảm xúc nhất thời giữa chúng tôi, cảm xúc nào rồi cũng qua rất nhanh, chắc chắn đến một lúc nào đó chúng tôi sẽ chỉ là ký ức của nhau (dù anh không muốn điều đó).
Tôi thật sự không biết phải làm sao. Chúng tôi đều yêu thương gia đình, là những người có suy nghĩ và không muốn đi quá giới hạn. Hiện tại chúng tôi chỉ như anh em, những người bạn tâm sự, chưa có ham muốn về thể xác nhưng tôi sợ điều đó sẽ không tránh khỏi. Có những lúc tôi nhớ anh điên cuồng, không thể làm gì khác. Tại sao chúng tôi lại rơi vào trò chơi cảm xúc của trái tim này? Tôi phải làm sao để vượt qua? Liệu không gặp nhau, né tránh nhau có làm vơi đi nỗi nhớ? Thật sự tôi rất yêu thích công việc hiện tại vì phù hợp với năng lực và ước mơ của bản thân, tôi không muốn chuyển công ty khác. Tôi cũng không muốn đánh mất anh, vì anh rất hiểu chuyện và cho tôi nhiều lời khuyên hữu ích trong công việc và cuộc sống. Tôi muốn chúng tôi sẽ xem nhau như anh trai – em gái thật sự để cùng hỗ trợ nhau trong cuộc sống, hay ít nhất cũng là chỗ dựa tinh thần.
Tôi biết chắc sẽ có nhiều người rơi vào tình trạng như thế này. Tôi phải làm gì để tập trung vào công việc và gia đình, không nghĩ về anh nhiều nữa? Chúng tôi có thể giữ được mối quan hệ trong sáng như anh em.