Tạp chí sắc đẹp-Tôi sợ những rung động cũ như tro tàn nhưng hễ có chút lửa là bốc cháy, bởi có những thứ chỉ đẹp khi còn là hoài niệm.
Người con trai ấy mang tên những vì sao, anh hơi thấp, không to cao vạm vỡ nhưng lại có khuôn mặt thanh tú, chất nam tính thu hút. Cái cách anh gọt cam cho tôi ăn, thậm chí lọc hết hạt trên từng miếng, làm tôi cảm giác mình được cưng chiều đến lạ. Đàn bà, dẫu gớm ghê tới mấy, mạnh mẽ hay tài giỏi cỡ nào cũng muốn được nâng niu trong lòng một người đàn ông. Kỷ niệm về anh chẳng nhiều, chỉ là cái đêm lộng gió đi chơi về cùng nhau, qua cây cầu heo hút chốn núi rừng, tôi đứng bên, choáng lạnh. Vòng tay anh ghì chặt lưng, cổ tôi, chúng tôi cảm nhận rõ cả nhịp tim của đối phương, nhưng không có nụ hôn nào. Anh lại nói nhiều về khó khăn trong tương lai, với lại tôi sợ tình anh chưa đủ lớn.
Lần đầu cũng là duy nhất, theo mai mối của cậu, anh chở tôi hơn 100km về quê giỗ ông ngoại tôi. Anh hỏi mợ tôi những lễ lạt cần thiết cho buổi giỗ và cũng là ra mắt. Thế nhưng anh đem lại cho tôi nhiều lo lắng, bởi anh trẻ đẹp thế, bằng tuổi tôi rồi sẽ nhanh già, lấy nhau rồi tôi làm sao giữ chân người chồng trẻ? Trước khi cùng anh trở về nơi làm việc, tôi được mẹ đưa đi cắt chắp ở mí mắt. Bịt khăn lên vết thương, tôi như người mù trong vòng tay anh. Anh đỡ tôi lên xe, nghiêm trang và trân trọng. Chẳng dám dừng đôi tay lâu trên người tôi, dù chỉ chút xíu để nói thay lời âu yếm, anh chỉn chu tới mức tôi tin anh gần như tuyệt đối. Tôi vòng tay ôm anh, một vòng eo vừa vặn, theo cái cách êm đềm, thư thả như trên cõi tiên cảnh.
Đến đoạn dốc Chồng Mâm, tựa như những cái mâm xếp lên nhau với những góc cua chết chóc và độ cao ghê rợn, anh dừng xe để nghỉ. Tôi kéo hờ tấm băng mắt ra, thoáng chốc còn choáng vì nhìn sáng đột ngột nhưng cũng kịp nhận ra hoàng hôn đã về. Con đèo dữ lại trở thành nên thơ, mềm mại như dải lụa trắng nằm cuộn lên cao. Núi rừng xanh ôm bọc và gió mát vi vu như mơn trớn. Bên một chàng trai mà mình xao động nơi đèo lộng làm tôi muốn nhũn mọi cảm xúc. Anh nhìn tôi đăm đắm, gỡ sợi tóc mai lòa xòa, thế nào đó… anh cầm tay tôi, đặt nhẹ lên môi một nụ hôn; nụ hôn nhẹ mà trở nên vĩnh hằng. Thời gian như chết sững, để tôi và anh ở lại mãi với nụ hôn đầu giữa hai đứa. Tôi không phản kháng, chỉ chút co mình, rồi lại thả mình để hòa tan trong nụ hôn êm dịu. Hoàng hôn đã tạo cho hai đứa một khung trời cổ tích. Chẳng có ai qua đèo, hay chẳng ai nỡ phá đi cái phút ảo diệu của nụ hôn thanh tân. Bóng tối đổ vào hai vai, hắt vào mặt, chúng tôi lại lên đường cùng nhau. Đó là nụ hôn duy nhất…
Chúng tôi lặng lẽ đến với nhau, chia ly cũng không một lời từ tạ. Chúng tôi đã không đi qua nổi những rào cản của chính mình. Anh trở lại quê nhà thăm tôi hai lần, lần đầu khi vô tình đúng vào lúc chỉ còn một tuần nữa là tôi lên xe hoa cùng người khác. Khi ấy, anh vẫn mỉm cười, nhưng tôi lại chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh. Lần thứ hai, anh về là khi mang tới cho con gái 3 tuổi của tôi món quà từ người bạn cũ của mẹ. Lắm lúc, trên đường đời ồn ã, giữa những cay đắng bủa vây, tôi muốn gặp lại anh, dù chỉ một lần, trên con đèo xưa cũ…, để bình yên vào nhau. Nhưng tôi lại không bao giờ gọi cho anh, dù số điện thoại anh tôi chẳng hề quên suốt bao năm qua; nếu lên xe, chỉ sau 2 tiếng tôi đã có thể tới nhà anh. Tôi sợ những rung động cũ như tro tàn, nhưng hễ có chút lửa là bốc cháy, cũng bởi có những thứ chỉ đẹp khi còn là hoài niệm.
“Nụ hôn nào cho nhau. Trên đỉnh đèo lộng gió. Nụ hôn nào dâng nhau. Để buộc hồn muôn thuở. Ta đi về hai nửa, để đỉnh đèo đơn côi”. Tôi viết câu chuyện này để trải lòng mình về một hoài niệm ngọt, để ru mình giữa những chói chang. Mong anh hạnh phúc thật nhiều.