Khi nào em lấy chồng?

Bởi thế! "Khi nào em lấy chồng?" Có ai đủ can đảm trả nợ cho ba mẹ em không? Có ai đủ rộng lượng nuôi dạy em trai em không? Có ai đủ kiên nhẫn giúp em hoàn thành tham vọng và ước mơ không? Nếu có... em sẽ cưới chồng!

Em thường tưởng tượng đám cưới của mình sẽ như thế này nè. Album ảnh cưới sẽ là một câu chuyện tình yêu của em và anh kể từ lúc làm quen tới lúc diễn ra đám cưới, mỗi tấm ảnh sẽ là một sự kiện và sắp xếp theo thứ tự thời gian. Đây sẽ là một album love story hoàn hảo, lãng mạn và lung linh. Em sẽ chỉ mặc một bộ váy cưới satin màu trắng – màu của sự trong trắng và thánh thiện, không cần phải có thêm những bộ váy xanh-đỏ-tím-vàng màu mè khác. Hoa cưới sẽ là bó hoa hồng màu đỏ được kết giản đơn. Tóc của cô dâu cũng cực kỳ đơn giản thôi. Và cũng sẽ chẳng cần thiết phải đeo trên người những chiếc còng, hoa tai, nhẫn vàng để chứng tỏ cái điều gì đó. Còn anh – chú rể có thể mặc trang phục nào – chỉ cần hợp với em – cô dâu của anh.

Dạo này có vài người hỏi em rằng “Khi nào em lập gia đình?” Cưới chồng ư? Nghe mà chột dạ! Em cứ tưởng rằng em còn trẻ lắm, thì ông bà vẫn còn cười và bảo rằng “Con còn trẻ con mà” Nhưng ngẫm lại – 24 tuổi – nghe sao mà nhiều tới thế!

Nhưng “cưới chồng” – nó đang là một khái niệm quá ư là “sa xỉ” đối với em! Bởi vì trên vai em còn vô số những trách nhiệm – tham vọng – và mơ ước em cần và phải thực hiện.

Em còn món nợ với ông ba bà mẹ của em. Ba mẹ em chẳng cần gì ở em đâu, chỉ cần hàng tháng gửi cho ông ba chai rượu Tây là đủ (ông bà nói đùa đó) Nhưng em muốn làm – làm nhiều hơn thế – vì cái tiếng em đã mang, vì ba mẹ luôn tự hào về em. Vậy thì em phải làm sao để ba mẹ tự hào hơn nữa chớ. Và cũng vì em đã hùng hồn tuyên bố với ông ba bà mẹ rằng “Khi nào trả đủ nợ thì con mới cưới chồng”

Vì trách nhiệm với thằng em của em – Nó chính là hy vọng – là tương lai của em. Em phải nuôi dạy nó đầy đủ về cả vật chất lẫn tinh thần. Em muốn Nó phải trở thành người đàn ông bản lĩnh nhất – giỏi giang nhất – bao dung và rộng lượng nhất. Mà giờ mới có 9 tuổi thôi – vậy thì trách nhiệm của em còn gian nan lắm lắm.

Và còn tham vọng – và mơ ước của em nữa. Em chẳng phải là người con gái giản đơn. Em tham vọng và mơ mộng. Em còn quá nhiều thứ muốn và phải làm!

Bởi thế! “Khi nào em lấy chồng?” Có ai đủ can đảm trả nợ cho ba mẹ em không? Có ai đủ rộng lượng nuôi dạy em trai em không? Có ai đủ kiên nhẫn giúp em hoàn thành tham vọng và ước mơ không? Nếu có… em sẽ cưới chồng!