Khi chúng mình già đi!

Khi nào chúng ta già đi? Đó là lúc tóc hai đứa lâm râm sợi bạc, chân chậm mắt mờ nhưng đôi bàn tay vẫn nắm chặt nhau. Là lúc anh gọi em vài tiếng “bà nó ơi” thay cho cô gái đôi mươi anh thường hay gọi...

Em có biết điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời này là gì không?

Em không.

Là khi chúng mình già đi…

Tại sao lại là khi già đi ?

Vì lúc ấy, anh vẫn còn một người kể cho mình nghe những câu chuyện thời trẻ.

Em  chỉ cười sau câu nói đó, người con gái ở cạnh tôi những năm tháng thanh xuân đẹp nhất.

Khi nào chúng ta già đi? Đó là lúc tóc hai đứa lâm râm sợi bạc, chân chậm mắt mờ nhưng đôi bàn tay vẫn nắm chặt nhau. Là lúc anh gọi em vài tiếng “bà nó ơi” thay cho cô gái đôi mươi anh thường hay gọi. Ngày đó, ta sẽ cùng nhau kể luyên thuyên vài câu chuyện cũ, đôi lúc đãng trí mà quên đi vài thứ xô bồ, huyên náo thời trẻ. Anh sẽ kể cho em nghe về thời em đẹp! Khi chúng ta rong ruổi khắp những cung đường, cả thời lang thang đi tìm sự nghiệp và cả những khi chúng ta hẹn ước trăm năm.

Khi chúng mình già đi!

Ảnh minh họa.

Khi chúng ta của mấy chục năm nữa, chúng mình chán ngấy những bận rộn trên vai, mệt nhoài giữa thành phố chật chội. Anh và em đi tìm tuổi già, rồi cùng nhau tìm chốn an yên mà hưởng trọn những ngày tháng tươi đẹp còn lại. Anh sẽ xây một căn nhà nhỏ. Em trồng những khóm hoa tươi. Chúng ta nuôi vài ba con gà, đào ao thả cá. Cả hai sống an yên hạnh phúc cuối đời.

Đôi mình ngồi cạnh nhau trước hiên nhà, xem từng tấm ảnh đã cũ. “Tóc bà bạc rồi”, “tóc ông cũng thế”, ngày xưa chúng mình cũng đẹp thế! Những bức thư ngả màu, những thước phim đã cũ, cả căn nhà du dương trong những bản tình ca. Chúng ta ngồi lại bên nhau nói chuyện ngày xưa, “ngày xưa ông tán tôi thế nào nhỉ?”. Rồi em chỉ cười: “Anh nào có mất gì đâu”.

Chúng mình sẽ có những đứa con và cả căn nhà chìm trong tiếng cháu chắt. Ta sẽ nói cho chúng về những ngày đẹp nhất, khi ông bà vẫn nắm tay nhau đi qua bao bão giông cuộc đời. Cũng giống như hàng cây sau nhà lung lay trước gió, dù nắng mưa vẫn bên nhau. Mình sẽ kể cho chúng nghe về chuyện tình yêu, chuyện gia đình, chuyện làng xóm, chuyện quê hương. Cả những điều chúng mình ghét cay ghét đắng, nhưng lại khuyên chúng để lớn lên và trưởng thành.

Và em biết không? Rồi chúng mình sẽ già đi, thành những ông già, bà lão, ngồi nhìn thời gian trôi, ngồi đếm những mùa xuân không bao giờ quay lại. Đếm nỗi nhớ con cháu lúc tuổi già và cả sự huyên náo của dòng đời tấp nập. Kiếp người sao ngắn quá, chưa hết trăm năm tóc bạc, đã phải cùng nhau ngồi đếm tuổi, đếm ngày.

Ngày đó, em sẽ sợ căn nhà vắng bóng còn anh thèm trò chuyện. Em sẽ lại lẩm cẩm giận anh vì hôm qua quên bơm nước, còn anh chỉ cười trừ vì “chúng mình già thật rồi”. Chúng ta sẽ ngồi bên hiên nhìn về phía con đường nhỏ, chờ bóng dáng con cháu mình về ăn cơm cúng giỗ. Lại rơm rớm nước mắt, nhìn chúng đi thành phố làm ăn.

Khi chúng mình già đi, không còn những ngày tháng rong chơi như ngày còn trẻ. Chỉ muốn bên nhau thảnh thơi đến trọn vẹn tháng ngày. Không còn những háo hức thanh xuân mơn mởn, sẽ là những bông hoa chờ ngày xuống hạt. Cuộc sống xoay vần, cứ già đi rồi đi mãi, chỉ còn chúng ta với tình yêu.

Em sẽ chẳng còn giận anh vì những điều nhỏ nhặt, không còn cãi vã và cả những cơn ghen vội vàng dành cho anh. Bởi vì, người ta chỉ thương nhau cho những điều đẹp nhất và đặc biệt khi là những điều cuối cùng. Vì khi đó, chúng ta sẽ sợ một ngày mai, người bên cạnh không may đi mất, nỗi cô đơn tuổi già đáng sợ phải không? Vì chúng mình đều sợ đơn độc, sợ sẽ có một người phải ra đi trước, bỏ lại một người đơn độc phía sau. Sợ một sớm mai, cây bên nhà không được tưới tắm, đàn gà con mới nở chẳng kịp cho ăn. Sợ chúng ta phải xa nhau cho những ngày sau cuối, không còn nắm chặt tay để đi hết cuối con đường.

Cô gái ngày nào của anh sẽ thành “bà cụ khó tính”. Bởi vì trọn kiếp con người sinh – lão – bệnh – tử, ai cũng phải già đi như thế. Trong anh và em có cả những nỗi sợ sớm mai, sợ đến lúc mình nhắm mắt xuôi tay về với hư vô, sợ con cháu vô tình quên đi chúng ta như một căn nhà cũ. Sợ cả những lúc ta không còn thủ thỉ, cạnh một người vào những sớm bình minh. Anh cũng sợ một ngày thời gian trôi nhanh, chúng ta chạy chậm, đi chậm, nhưng lại phải đua với cuộc đời đang rút ngắn. Nhưng, em à, hóa ra một kiếp người chật vật, vội vã một đời chỉ đổi lấy vài ngày bình yên. Hóa ra những gì mà thời trẻ hoài bão lại chẳng thể đổi lấy vài năm sự sống, những giành giật thường tình, những oán thán, thở than, chẳng khác nào cái lật mình của vũ trụ, chớp mắt đã không thấy đâu.

Ngoài kia cuộc sống vẫn xô bồ, trong căn nhà nhỏ của chúng ta thời gian như dừng lại, anh và em cứ vậy mà an yên.

“Khi chúng ta già

Con cháu chúng ta đã lớn.

Chúng thuộc về đám đông

Di chuyển rất nhanh về phía trước

Chân chúng mình run… chúng mình không kịp bước

Mình nương tựa vào nhau

Nuôi gà

Trồng rau

Và gói cả thế gian vào lòng bàn tay”.