Đau lòng nhất trong tình yêu không phải là lúc rơi nước mắt mà là khi lặng thinh không thể thốt lên lời

Tình yêu dẫu là hạnh phúc mãn đường hay chia ly không một lần gặp lại cũng đều là thử thách khiến chúng ta mạnh mẽ. Thế nhưng đau lòng nhất trong tình yêu không phải là lúc bạn rơi nước mắt mà chính là thời điểm bạn chỉ có thể lặng thinh mà không thể thốt lên lời…

Có lẽ bi thương nhất đối với một người không phải là lúc rơi nước mắt vì yêu. Bởi còn yêu, còn thương thì còn có thể vì đối phương mà rơi lệ. Đến khi nỗi đau chai sạn, người ta cũng khóc cạn nước mắt thì im lặng gặm nhấm tổn thương là lựa chọn sau cùng.

Có thể nhiều người cho rằng những người nặng tình đều rất ngốc. Bởi nếu cứ im lặng chịu đựng tổn thương một mình thì sẽ có thời điểm họ không thể gượng dậy mà rơi vào vực sâu. Nhưng thử hỏi nếu không làm như vậy, liệu có cách nào để xoa dịu những nỗi đau một cách hữu hiệu hơn như thế?

Phải chăng người ta đã quên rằng tình yêu là thứ có thể chữa lành mọi vết thương nhưng cũng chính là nguồn cơn khiến con người đau khổ. Bất kể bị phản bội hay đơn giản là hết yêu rồi rời xa, giọt nước cũng chính là biểu hiện thứ cảm xúc còn xót lại của một cuộc tình. Đó có thể là hối tiếc, cũng có thể là trách móc, oán than.

Thế nhưng đằng sau những giọt nước mắt và những lần tổn thương như thế, người ta dần chai sạn cảm xúc. Để rồi dẫu có tổn thương thêm một vài lần nữa, họ cũng lựa chọn cách im lặng, rời bỏ, buông xuôi.

Khoảng lặng thinh quý giá ấy cũng có thể là thời điểm giúp họ nhận ra tình yêu đã đến hồi kết. Cũng có thể giúp họ nhìn lại quãng đường đã đi qua xem mình đã cố gắng đến mức nào. Im lặng khi này là sự đau khổ nhưng cũng là sự rời bỏ. Họ không còn chờ đợi phép màu của tình yêu, cũng không mong đợi sẽ khiến đối phương hồi tâm chuyển ý nghĩ về mình.

Nhưng khoảng lặng thinh đó cũng chính là một nỗi đau tột cùng không có điều gì miêu tả được. Thứ im lặng đáng sợ ấy có thể dễ dàng bòn rút mọi niềm tin còn sót lại, cũng có thể biến người nặng tình trở thành một người tàn nhẫn hơn bao giờ hết, vô cảm và lạnh lùng hơn bao giờ hết. Sự im lặng ấy cũng chính là một dấu chấm hết cho tình yêu đã dần không còn thuộc về họ.

Trong thời điểm ấy, có lẽ họ không còn dũng khí để bất chấp mọi thứ vì yêu. Họ bị bòn rút sạch lòng can đảm để bước về phía trước, họ không còn muốn phản kháng, không muốn chịu đựng hay cứu vãn tình yêu. Họ chấp nhận buông xuôi tình yêu rồi quay đi không một lần nhìn lại.  

Đàn ông khi tổn thương thường bi lụy, phụ nữ sau tổn thương lại dễ trở thành người tuyệt tình. Khi đàn bà đã sống trong sự phản bội và dối trá của đàn ông, thì dẫu anh ta có ngàn lần cầu xin tha thứ hay trăm lần mong muốn quay lại thì phụ nữ vẫn chỉ có thể đáp lại bằng cái lắc đầu. 

Thêm vào đó, đàn bà sau chia tay sẽ nghĩ tất thảy đàn ông trên thế gian đều như vậy. Nên họ thường chẳng dễ dàng mở lòng để đến với một tình yêu mới. Vô tình bỏ lỡ những người đàn ông phù hợp, sẵn sàng đối tốt với họ cả đời.

Đàn bà thông minh không muốn trở thành người nặng tình. Họ không muốn rơi nước mắt vì một người đàn ông không xứng đáng. Càng không cố gắng im lặng chờ đợi cái kết đã được định sẵn cho tình yêu. Lúc ấy, hoặc là họ chủ động là người rời bỏ, hoặc là họ không cần giả vờ cố gắng gồng mình. Họ vẫn sẽ khóc, nhưng rồi lại mạnh mẽ đứng dậy và bước tiếp mà không cần dùng sự im lặng để giết chết bản thân.

Đàn bà khi ấy hiểu rõ một điều rằng tình yêu không phải là tất cả, rơi nước mắt hay im lặng vì một người đàn ông không xứng đáng chính là việc tự làm tổn thương mình!