(01)
Vào năm tư đại học, lúc lên thư viện ôn bài chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, tôi đã gặp được Mai, một cô gái có má lúm đồng tiền rất dễ thương.
Hai chúng tôi học cùng trường nhưng khác khoa, khác lớp, tuy vậy sau vài câu trò chuyện, tôi vô tình biết được Mai cũng giống tôi, sắp thi lấy bằng tiếng anh vào tháng 4, và chúng tôi còn học cùng một trung tâm anh ngữ nữa. Mai biết vậy nên nhiệt tình xin tôi số điện thoại, bảo có gì hẹn nhau cùng ôn tập, tôi cũng vui vẻ chấp nhận.
Lần thứ hai gặp mặt, Mai mặc bộ đầm trắng, mang giày cao gót, mái tóc dài được chải gọn gàng. Bởi vì cô ấy tới trễ, nên tôi nhắc cô ấy mau lấy sách ra ôn bài, nhưng cô ấy lại lấy sách giáo khoa ra và nhờ tôi chụp giúp cô ấy vài tấm ảnh trước. Cô ấy đổi tư thế và địa điểm liên tục, nào là đứng dưới gốc cây, ngồi trên băng ghế, chụp chính diện, sau lưng… đủ góc độ.
Lúc đó tôi nghĩ, có lẽ cô ấy không dễ dàng gì mới tìm được một người bạn giúp cô ấy chụp hình, hết hôm nay mấy ngày sau có lẽ cô ấy sẽ yên lặng tập trung ôn bài thôi.
Nhưng ai biết được, mỗi ngày cô ấy đều mặc quần áo với phong cách khác nhau, tìm góc độ khác nhau nhờ tôi chụp ảnh giúp.
Hóa ra mỗi ngày cô ấy đều chụp ảnh để đăng Facebook. Cô ấy cẩn thận từng li từng tý để chọn ảnh, sửa ảnh và đăng kèm cùng những câu status đại loại như: “Bất kỳ cuốn sách nào trên thế giới đều không thể mang đến may mắn cho bạn, nhưng nó có thể khiến bạn trở thành chính mình.” Hay “Rồi sẽ có một ngày, bạn sẽ cảm ơn những nỗ lực hiện tại của bản thân”…
Tôi cảm thấy thay vì dùng thời gian để chọn ảnh, sửa ảnh như thế này, chi bằng chăm chỉ đọc thêm vài cuốn sách, học thêm vài từ mới còn hơn. Khi bạn thực sự tận tâm học tập, làm gì còn thời gian để chụp ảnh, đăng status rồi chờ bạn bè khen ngợi, bình luận như thế này?
Quả nhiên, chưa được một tháng, Mai đã từ bỏ việc ôn tập thi tiếng Anh với lý do trời quá lạnh, cô ấy không muốn đi học vì dễ bị cảm.
Việc có khó đến đâu, cũng có mặt dễ của nó. Và việc chúng ta cần làm, là vượt qua được thói quen ngại khó, cố gắng thực hiện mục tiêu đã đề ra từng ngày, từng giờ, từng bước.
Việc bạn đã làm trong tháng ba, tháng tư, đến tháng tám, tháng chín nhất định sẽ có kết quả. Nỗ lực thực sự, trước giờ không cần nói cho người khác biết làm gì.
(02)
Cách đây không lâu, bạn đại học của tôi – Nguyệt – vừa thi đỗ tiến sĩ.
Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cô ấy đã làm việc trong thành phố nhỏ ở quê, còn chồng cô ấy thì làm việc ở thành phố lớn. Cô ấy luôn nghĩ đến chuyện từ bỏ công việc ở quê, vào thành phố làm việc và sinh sống với chồng. Tuy nhiên, chuyên ngành của cô ấy không có nhiều cơ hội việc làm ở thành phố lớn, so với hàng ngàn người tài năng ở thành phố rộng lớn này, cô ấy cũng không có lợi thế gì. Vì vậy cô ấy muốn thi lên tiến sĩ, để đi dạy ở các trường đại học trên đó.
Lúc Nguyệt gọi điện cho tôi nói cô ấy đã thành công lấy được bằng tiến sĩ, tôi còn kinh ngạc một hồi lâu. Bởi vì bình thường công việc cô ấy đã rất bận rộn, có rất nhiều việc đợi cô ấy làm, hơn nữa cô ấy còn vừa mới sinh con xong, sức khỏe vẫn chưa hồi phục.
Nhưng hóa ra, Nguyệt đã lên kế hoạch thi lên tiến sĩ từ lâu. Cô ấy có một kế hoạch học tập chặt chẽ, đảm bảo mỗi ngày phải học được ít nhất hai tiếng, còn các ngày trong tuần và ngày lễ thì mỗi ngày phải học được bốn tiếng. Kế hoạch học tập được ghi chi tiết đến từng giờ. Mỗi lần cô ấy ôn tập, đều tắt hết điện thoại, máy tính, ngắt kết nối mạng và chỉ xem thời gian bằng đồng hồ. Dù trong giai đoạn mang thai, cô ấy cũng chưa hề dừng kế hoạch học tập của mình.
Tôi hỏi cô ấy sao không kể gì với chúng tôi về việc muốn thi lên tiến sĩ thế. Cô ấy bảo quyết định này cô ấy đưa ra sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng, vì thế cô ấy không cần thiết phải nói cho tất cả mọi người biết. Điều cô ấy cần làm, là cố gắng hoàn thành được mục tiêu của mình mà thôi.
Nếu nói ra, sẽ có quá nhiều sự chú ý và lời hỏi thăm đến từ mọi người, và điều đó chỉ khiến cô ấy áp lực hơn.
Điều này khiến tôi nhớ lại bộ phim “Cá mực hầm mật”, một bộ phim thanh xuân được rất nhiều người yêu thích gần đây. Trong đó nhân vật chính là Đồng Niên (Dương Tử đóng), và Hàn Thương Ngôn (Lý Hiện đóng).
Trong đoạn phỏng vấn hai nhân vật chính, tôi rất thích câu nói của Dương Tử về Lý Hiện:
“Mọi người cứ nghĩ Hiện bỗng nhiên hot lên, mà không nghĩ rằng anh ấy cũng phải vất vả nỗ lực bao nhiêu năm mới được như ngày hôm nay, cố gắng rèn luyện qua từng vai diễn, lại còn tuyệt đối kính nghiệp, quý trọng từng cơ hội. Những điều Hiện nhận được bây giờ là hoàn toàn xứng đáng với những nỗ lực thầm lặng mà anh ấy đã bỏ ra.”
Rất đúng, đa số nhiều người thường hay chỉ nhìn vào kết quả mà người khác có được, mà không bao giờ chịu chấp nhận, nhìn nhận những gì họ đã cố gắng, đã bỏ ra.
Thế nhưng như vậy thì sao? Nếu đã chọn đến một nơi xa, vậy chỉ cần quan tâm đến gió bão nơi ấy. Nỗ lực thật sự, trước giờ đều không cần kể khổ với ai.
(03)
Có nhiều khi, chúng ta muốn thay đổi, muốn nỗ lực, nhưng thường lại chỉ thực hiện ngoài miệng.
Muốn học yoga, nhưng đầu tiên không phải tìm lớp học tốt mà lại đi thông báo với mọi người rằng mình muốn học yoga trước, sau đó mới đi đăng kí lớp, mua quần áo, học được vài hôm thì đăng hình nhờ bạn bè giám sát, nhưng sau đó lại không kiên trì được đến cuối cùng.
Muốn học anh văn, sau khi đã mua rất nhiều sách, qua được vài tháng rồi mà chỉ mới xem được 3 trang đầu.
Muốn học nhóm, nhưng hẹn bạn ôn tập chỉ là cái cớ để tự sướng, đọc tiểu thuyết, xem phim, tám chuyện,…
Nếu chúng ta có thể dùng sự nhiệt tình của mình trong mấy chuyện lặt vặt đó để áp dụng vào những hành động thực tế mỗi ngày, chúng ta đã có thể giảm được biết bao nhiêu hối tiếc do không chịu hành động và phí hoài thời gian.
Khi bạn đang lãng phí thời gian vào những chuyện không đáng, thì ngoài kia có biết bao người đang nỗ lực trong thầm lặng.
Người thành công có thể thành công là bởi vì họ không nóng nảy, ồn ào, dễ nản. Cái họ làm, là yên lặng hành động, chăm chỉ cố gắng, nỗ lực hết sức vào những việc thực tế mà họ đã đặt mục tiêu. Nếu họ đã quyết tâm cố gắng làm gì đó, thì sẽ phấn đấu đến cùng.
Còn ngược lại người thất bại, khi gặp chút khó khăn liền “kể khổ”, muốn từ bỏ ngay rồi nhảy sang cái mới, mong muốn tìm được việc dễ dàng mà đơn giản hơn cái trước.
“Không chịu đi từng bước, làm sao bước hết được con đường.” Người thực sự nỗ lực, trước giờ chưa từng mong người khác biết đến, cái họ làm, là tự mình yên lặng hành động, tích lũy, nắm bắt cơ hội và chờ đến ngày được tỏa sáng.
Theo Trí Thức Trẻ