Trận chiến mang tên: Kỳ thi THPT quốc gia 2019

 

3 ngày thi ngắn ngủi sẽ là đấu trường của các em sau 12 năm mày mò đèn sách. Đến trường thi, nhận đề thi và khi ra về hẳn sẽ để lại trong lòng các sĩ tử nhiều cảm xúc khó quên. Nhưng bên cạnh các sĩ tử đang chiến đấu hết mình vì tương lai của mình, ta không khó bắt gặp những dáng hình khác, thậm chí còn khẩn trương hơn cả thí sinh đang chờ chực ngoài phòng thi. Vâng, đó chính là phụ huynh!

Nuôi con khôn lớn, cho con ăn học đủ đầy. Giờ đây khi con đi thi, cha mẹ lại thấp thỏm không yên. Bên ngoài phòng thi, không khó để ta bắt gặp những câu chuyện cảm động về tình cảm gia đình. Có người mẹ đi làm xa, xin chủ nghỉ nửa buổi để chạy đến trường mong con thấy mình, biết mình luôn bên cạnh cỗ vũ con nhưng con đã vào phòng thi rồi. Thời gian chờ đợi còn dài hơn cả thời gian làm bài của thí sinh, thế mà biết bao ông bà, cha mẹ đã ngồi chờ bên ngoài hết sáng đến chiều chỉ để con thấy yên tâm khi có người thân bên cạnh.

Phụ huynh lo lắng chờ đợi con ngoài phòng thi.

Trời Sài Gòn mưa nắng thất thường, sáng nắng gay gắt như đốt da đốt thịt đến chiều lại mưa như trút nước. Nhưng trên mặt những bậc cha mẹ chưa tỏ ra mất kiên nhẫn bao giờ. Khi con rời phòng luôn nhẹ nhàng hỏi: “Con làm bài được không?”. Con làm bài được thì vui vẻ đến rưng rưng, khi con xị mặt thì chỉ nhẹ nhàng an ủi mặc dù trong lòng còn buồn hơn. Còn nhiều nữa, những cái ôm, những cái hôn, những cái dang tay vội vàng luôn đồng hành cùng sĩ tử.

Thế nên, dù bạn có làm bài tốt không, có trúng tủ không thì khi ra khỏi phòng thi cũng đừng quên mỉm cười với cha mẹ, hỏi một câu rằng: “Cha có mệt không?” nhé! Mỗi một cuộc thi đều có ít nhiều may rủi, điều tuyệt vời nhất là khi bạn biết rằng bạn đã cố gắng hết sức. Các sĩ tử hãy giữ một tinh thần thoải mái, xem kì thi như một thử thách mà với sự cố gắng thời gian qua thì các bạn sẽ dễ dàng vượt qua.

Phụ huynh luôn đồng hành cùng sĩ tử trong khoảnh khắc quan trọng.

Chặng đường thi chuyển cấp, đại học cũng giống như hành trình người trẻ bơi ra biển cả. Sóng vỗ muôn trùng nhưng đằng sau ấy luôn có bàn tay chở che của bố mẹ. Những người luôn âm thầm hi sinh và dõi theo từng bước chân của họ.