Những năm tháng ở châu Âu
Trước khi quay về Việt Nam, tôi và cô bạn đã quyết định tạm biệt Gent lần cuối. Tôi nghĩ rằng mình vẫn còn thời gian. Để rồi, những giờ đồng hồ cuối cùng, tôi chỉ kịp ghé thăm những điểm đến quen thuộc trong vội vàng, hấp tấp.
Tạm biệt “Hot Club”, nơi chúng tôi vẫn hay tụm năm tụm bảy chơi ma sói cùng nhau. Tưởng là phải có một bữa cuối ra trò, vậy mà cả đám vẫn chưa được dịp ghé lại cùng nhau. Tôi vẫn nhớ cái hôm cuối cùng chúng tôi ngồi cạnh nhau lại là ở một cái pub mới toanh. Hôm đó, vẫn giòn giã tiếng cười, và chúng tôi vẫn tin rằng chúng tôi sẽ sớm có ngày tụ họp tại “Hot Club” sớm thôi.
Gần ký túc xá của tôi có một “cụ ông” ở tiệm đồng hồ. Gọi là “cụ ông”, vì ông già cả lắm rồi, nhóp nhép chắc gần cả trăm tuổi chẳng ít. Ông hay vẫy tay rồi nở nụ cười với tất
Cùcả những ai đi ngang qua tiệm và “eye-contact” cùng ông. Thỉnh thoảng đi học về, tôi vẫn hay ghé vào chào và nói chuyện với ông, dù rằng tai ông nghe không còn rõ, giọng ông cũng đã run run.
Những giờ đồng hồ cuối cùng ở Gent, tôi chỉ kịp ghi vội một mẩu giấy và thả vào khe cửa cho ông. Chẳng kịp gặp mặt ông nói lời tạm biệt, vì tôi cứ nghĩ hôm đó mình sẽ gặp ông thôi. Đến giờ tôi vẫn tự hỏi, không biết ông đã đọc mẫu giấy đó hay chưa? Ông vẫn còn ở tiệm đồng hồ, hay đi về phương xa rồi?
Góc nhỏ gần siêu thị có một cô ăn xin. Tôi nhớ ngày cuối cùng ở châu Âu, trong ví chẳng còn được bao nhiêu, nhưng tôi vẫn dành ra một gói giấy handmade để dựng những đồng xu l, 2, 5 cent lẻ và đem đến cho cô. Chẳng giá trị và to tát, nhưng tôi đã gom lại và bỏ vào gọn gàng.
Lúc nhận được, cô mừng rỡ, lại còn hôn lên tay tôi, rối rít cảm ơn. Cô nói nhiều lắm, nhưng bằng tiếng Pháp. Ngoài câu “Merci Beucoup” thì tất cả những gì cô nói – tôi hiểu đều bằng 0. Tôi tự trách mình rằng tại sao không học tiếng Pháp sớm hơn, cứ chần chừ hết năm này sang tháng nọ.
Những tiếc nuối không kén chọn thời gian
Và rồi tôi nhận ra, những tiếc nuối của tôi đâu chỉ “diễn ra” khi tôi về nước. Những tiếc nuối, chúng vẫn luôn thường trực trong từng dấu mốc của cuộc đời của tôi. Để rồi tôi phải tự hỏi rằng mình đã có bao nhiêu lần vụt mất những cơ hội.
Ngày còn bé, với một đứa con nít ngoại thành như tôi thì que kem 500 đồng đã đủ đem lại niềm vui. Thời đó thì làm gì có nhiều lựa chọn cho chúng tôi. Bỏ ra 1000 đồng, cũng là cây kem trong tạp hóa nhưng chúng sẽ ngon hơn. Hoặc muốn “xịn” hơn nữa thì có mấy chú chạy chiếc xe đạp điện có phát nhạc với chiếc thùng kem Merino ở phía sau. Với tôi, những cây kem Merino lúc đó vẫn là những món ăn “xa xỉ”.
Bà nội tôi thích ăn kem. Tôi luôn tự nhủ rằng, một ngày nào đó tôi nhất định phải mua được cho bà những cây kem Merino “xa xỉ” này. Lúc đó chắc tôi tầm 5, 6 tuổi. Lớn hơn một chút, khi tôi đã biết để dành tiền rồi thì bà nội lại mắc căn bệnh tiểu đường. Một thời gian sau, bà mất vì căn bệnh ung thư. Mãi đến lúc bà mất, tôi vẫn giữ trong mình những tiếc nuối vì chưa thể mua cho bà những cây kem ngon.
Sau này thi tuyển sinh 10, tôi đặt bút điền nguyện vọng 1 ở một ngôi trường chỉ nằm ở mức “ưu tiên 2”. Tôi không tự tin với năng lực của mình. Một đứa trường làng như tôi thì làm sao đủ sức để có cơ hội vào được trường top đầu của thành phố? Lúc biết kết quả tuyển sinh, tôi trách mình tại sao không can đảm hơn để có thể vào đúng ngôi trường yêu thích của mình. Để rồi kéo theo đó là những năm tháng cấp 3 không hề hạnh phúc như tôi hy vọng.
Lên đại học, tôi crush một anh chàng khá nghệ sĩ. Nhưng cũng chỉ vì e dè, ngập ngừng mà tôi cũng đã lỡ mất tình cảm của anh. Mãi về sau, tôi vẫn luôn ôm trong mình những câu hỏi: “Nếu như tôi không gặp anh thì tôi sẽ không phải dằn vặt hơn chứ?”, “Nếu như hôm đó tôi nhận lời thì sao?”, “Nếu như tôi có thể nói với anh những tình cảm chân thật của mình thì chúng tôi sẽ như thế nào?”
Điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời của bạn là gì?
Khi đặt câu hỏi này với những người thân thiết, tôi đã nhận được nhiều câu trả lời khá bất ngờ.
Có người tiếc nuối vì đã không dành nhiều thời gian hơn để trau dồi ngôn ngữ và kỹ năng.
Có người tiếc nuối vì chưa từng yêu một ai hết mình.
Có người bồi hồi vì không dám thổ lộ tình cảm của mình với đối phương.
Lại có người tự trách vì không có ước mơ rõ ràng mà chỉ lẩn quẩn làm tốn thời gian của bản thân.
Có người khao khát một mối tình dài lâu.
Có người chưa thực sự cố gắng sống đúng với chính mình. Lại có người luôn đau đáu vì không sống hết mình với những gì mà mình đã làm và đã chọn.
Nhưng có người chưa từng có điều gì tiếc nuối nhất, vì với họ những sự mất mát đều đem lại những kết quả khác nhau. Dĩ nhiên là vẫn có tiếc nuối, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn hạn, vào một thời điểm nhất định. Sự tiếc nuối đó dĩ nhiên không đủ sức mạnh để ảnh hưởng đến cuộc sống và con người của họ ở thời điểm hiện tại.
Tôi tự hỏi, có được bao nhiêu người trong chúng ta có thể suy nghĩ được như thế? Nhưng sao trách được và so sánh được vì mỗi chúng ta là những cá thể độc lập và tách biệt. Những gì chúng ta là, những gì chúng ta phải trải qua đều khác hẳn với những con người khác.
Tôi tiếc nuối vì…NHƯNG
Có phải chúng ta luôn cảm thấy bất hạnh, thất vọng và cạn kiệt năng lượng khi nghĩ về hai chữ tiếc nuối? Nhưng tại sao chúng ta phải cứ mãi chìm đắm trong những cảm xúc tiêu cực này khi nhắc về tiếc nuối? Chúng ta không thể thay đổi những gì trong quá khứ. Những gì xảy ra trong quá khứ đã được/bị xảy ra, và đó là một sự thật mà chúng ta phải học cách chấp nhận.
Chúng ta hoàn toàn có thể thay đổi cảm xúc của mình bằng cách thay đổi lối suy nghĩ về chúng. Thay vì nghĩ rằng “Tôi tiếc nuối…”, tại sao chúng ta lại không thử nghĩ rằng “Tôi tiếc nuối vì…nhưng…”.
“Tôi tiếc nuối vì không nói được tiếng Pháp vào lúc đó, vì tôi cần phải tập trung cho những môn học chuyên ngành và bằng tiếng Anh của mình, nhưng giờ thì tôi đã có thể sắp xếp thời gian cho khóa học tiếng Pháp cơ bản”.
“Tôi tiếc nuối vì không vào được ngôi trường mà tôi ao ước, vì tôi thiếu mất sự tự tin, nhưng giờ thì tôi đã tự tin hơn rất nhiều rồi”.
“Tôi tiếc nuối vì không nói lời tạm biệt với ông cụ tiệm đồng hồ, vì tôi nghĩ rằng mình vẫn còn nhiều thời gian, nhưng giờ thì tôi không còn chần chừ cho việc thổ lộ tình cảm nữa”.
Hãy để mỗi ngày trôi qua là những ngày không nuối tiếc
Hầu hết chúng ta đều tiếc nuối vì những gì chưa nói ra, chưa làm được, những cơ hội không kịp nắm bắt, những giấc mơ giữa đường gẫy gánh. Thế nhưng, đừng để mỗi ngày trôi qua chìm đắm trong sự nuối tiếc. Không bao giờ quá muộn để bạn bắt đầu lại từ đầu. Đừng bao giờ ngừng làm những việc tốt cho chính bản thân bạn. Điều tuyệt vời nhất sẽ đến với bạn khi bạn luôn lạc quan và hết mình cho cuộc sống này.
Cảm ơn vì những tiếc nuối
Chúng ta đã học được gì từ những tiếc nuối? Có phải rằng sau mỗi lần tiếc nuối, bạn lại có cơ hội hiểu hơn về chính bản thân mình, và sau đó có thể đưa ra những quyết định đúng đắn hơn? Chúng ta có trách nhiệm với cuộc sống của chính chúng ta. Không ai khác ngoài bạn, chỉ có bạn mới có quyền quyết định cuộc sống này hạnh phúc hay bất hạnh.
Hãy biết ơn cho những sự nuối tiếc và yêu nó một cách chân thành nhất, vì chính nó mà bạn mới có được những quyết định đúng đắn hơn trong tương lai. Đừng bao giờ lãng phí thời gian cho những chuyện không thể thay đổi được.
(Theo Barcode)
Theo Trí Thức Trẻ